Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

hay thật

Hãy đọc đến cuối bài, rồi bạn sẽ biết vì sao ...

VN:F [1.9.3_1094]
Rating: 0.0/10 (0 votes cast)

Thực ra, tôi tự hào mình là người Việt Nam vì cái gì?

1) Tôi tự hào vì nước tôi trải dài từ Bắc chí Nam, không đâu là không có thắng cảnh, không đâu không có di tích văn hóa.

2) Tôi tự hào vì trường tôi mang tên Lý Tự Trọng, Châu Văn Liêm, Kim Đồng, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Du, Lê Lợi…

3) Tôi tự hào vì mỗi tên đất, tên đường ở xứ tôi đều viết bằng tên người chứ không phải đánh số.

4) Tôi tự hào vì quê tôi có hai mùa mưa nắng. Mùa mưa thì ngập lụt mùa nắng thì hạn hán nhưng chưa có ai ở nước tôi chết đói.

5) Tôi tự hào vì nước tôi có núi, có sông, có rừng, có biển chứ không phải chỉ toàn cát như Iran và Ai Cập.

6) Tôi tự hào vì nước tôi có 54 dân tộc trên 85 triệu dân thay vì 56 dân tộc trên 1600 triệu dân.

7) Tôi tự hào vì người Sài Gòn nói: “trời hôm nay nóng quá” chứ không phải là “It’s hot” như người Anh.

8) Tôi tự hào vì tôi có thể bằng ngôn ngữ mẹ đẻ nói chuyện cho cả anh bạn ở Hà Nội và ở An Giang đều hiểu.

9) Tôi tự hào vì nước tôi có 4000 năm văn hiến chứ không phải 400 năm.

10) Tôi tự hào vì thủ đô Hà Nội là Thăng Long 1000 năm chứ không phải Washington 220 năm.

11) Tôi tự hào vì Văn Miếu là đại học đầu tiên ở Đông Nam Á.

12) Tôi tự hào vì lúc nhỏ mẹ đã ru:

Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ

Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu

Anh về học lấy chữ Nhu

Chín trăng em đợi ngàn thu em chờ

13) Tôi tự hào vì bia Tiến sỹ.

14) Tôi tự hào vì chữ Nôm, chữ Quốc ngữ chứ không phải chữ Tàu.

15) Tôi tự hào vì 1000 năm Bắc thuộc, vì hôm nay vẫn là công dân Việt Nam chứ không phải người tỉnh Việt Nam của Trung Quốc.

16) Tôi tự hào vì nước tôi là quốc gia đầu tiên trong số các thuộc đại giành được độc lập thực sự.

17) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi đã viết:

Tự Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời gây nền độc lập

Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương.

18) Tôi tự hào vì Michael Jackson đổi màu da và vì Lê Chiêu Thống đã nói: “Da có thể lột được nhưng áo không thể đổi. Đầu có thể chém được nhưng tóc không thể cắt.”

19) Tôi tự hào vì cái xấu xí mà Hoàng Cầm viết:

Những cô hàng xén răng đen

Cười như mùa thu tỏa nắng

20) Tôi tự hào vì sự tích Trầu Cau, sự tích bánh chưng bánh dày…

21) Tôi tự hào vì Sơn Tinh thắng Thủy Tinh, vì ông Hạng đánh thần gió, vì Đam San đi bắt nữ thần Mặt Trời.

22) Tôi tự hào vì cô Tấm là nhân vật cổ tích duy nhất có tên. Tất cả họ đều vô danh.

23) Tôi tự hào vì Sơn Nam viết Lịch sử khẩn hoang miền Nam chứ không phải lịch sử tàn sát người da đỏ.

24) Tôi tự hào vì Đoàn Giỏi đã viết Đất rừng Phương Nam: “Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh… cho ta thêm yêu, dấu chân ngàn năm đi mở đất, cho ta thêm yêu bầy chim sáo, sổ lòng…”

25) Tôi tự hào vì Huỳnh Văn Nghệ đẽ viết:

Từ độ mang gươm đi mở cõi

Nghìn Năm thương nhớ đất Thăng Long

26) Tôi tự hào vì cây Kơ-nia đã nói: Hỏi cây uống nước đâu, uống nước từ miền Bắc…

27) Tôi tự hào vì Tế Hanh đã nói:

Tôi nay sống trong lòng miền Bắc

Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc

Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng Miền Nam

28) Tôi tự hào vì người xưa đã viết: Việt điểu sào nam chi, chim Việt bay về phương Bắc, không phải cành cây phía Nam thì không đậu, không phải nguồn nước chảy về Nam thì không uống.

29) Tôi tự hào vì tôi không phải người miền Bắc, không phải người miền Nam mà là người Việt Nam.

30) Tôi tự hào vì Phạm Văn Đồng đã nói: “Không có miền Bắc đánh thắng miền Nam, trong trận chiến này, cả dân tộc chúng tôi đều thắng.”

31) Tôi tự hào vì Vovinam chỉ có một màu áo, vì dù chúng tôi không thể vào World cup nhưng không bao giờ có hai đội bóng Việt Nam.

32) Tôi tự hào vì Hồ Chí Minh đã nói:

Non sông Việt Nam là một

Dân tộc Việt Nam là một

Sông có thể cạn, núi có thể mòn

Song chân lý đó không bao giờ thay đổi.

33) Tôi tự hào vì Albert Einstein vẫn mang quốc tịch Đức sau 30 năm sống trên đất Mỹ và Nguyễn Thái Bình đã viết thư cho tổng thống Nickson để khẳng định, rằng: Thưa ngài tổng thống, tôi là người Việt Nam.

34) Tôi tự hào vì Trần Đại Nghĩa đã nói: “Một ngày ở Việt Nam bằng ba mươi năm tôi ở Pháp.”

35) Tôi tự hào vì Trần Bình Trọng cũng nói: “Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc.”

36) Tôi tự hào vì Nguyễn Văn Thạc đã nói: “Rồi mai đây sẽ còn người tiếp bước tôi viết lên những trang giấy trắng này.”

37) Tôi tự hào vì Quang Dũng hát: “Đất nước tôi, thong thả giọt đàn bầu… Từ lúc nằm nôi sáng chắn bão giông chiều ngăn nắng lửa… lao xao trưa hè một giọng ca dao… lao xao trưa hè một giọng ca dao…”

38) Tôi tự hào vì:

Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc

Nguyễn Du viết Kiều và đất nước hóa nên thơ

39) Tôi tự hào vì Bà Trưng: “Là đàn bà đem một lũ quân ô hợp mà lấy được hai mươi thành dễ như trở bàn tay.”

40) Tôi tự hào vì Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán trên sống Bạch Đằng, Lý Thường Kiệt đánh tan quân Tống trên sông Như Nguyệt.

41) Tôi tự hào vì nhà trần dùng mười vạn quân đánh tan 50 vạn quân Nguyên.

42) Tôi tự hào vì quân Nguyên đã đánh thắng hầu hết các quốc gia thời đó trừ Nhật Bản và Việt Nam.

43) Tôi tự hào vì Lê Lợi mười năm đánh quân Minh, Hoàng Hoa Thám Phan Đình Phùng thế cô trường kỳ đánh Pháp.

44) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi viết:

Việc nhân nghĩa cốt ở an dân

Quân điếu phạt trước lo trừ bạo.

45) Tôi tự hào vì Lê Lai chết thay vua.

46) Tôi tự hào vì Huyền Trân hy sinh tình riêng để mở mang bờ cõi.

47) Tôi tự hào vì Tố Hữu viết:

Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước

Mà Lòng phơi phới dậy tương lai.

48) Tôi tự hào vì không một ai trong số những người đi kháng chiến có mặt trong các tấm hình mà tôi biết lại đang khóc. Tất cả họ đều cười rất tươi để đi vào chỗ chết.

49) Tôi tự hào vì thanh niên xứ tôi viết đơn bằng máu để xin ra chiến trường.

50) Tôi tự hào về những cô gái ngã ba Đồng Lộc, về câu hát của những bà cụ trong đêm gặp mặt ngày truyền thống Thanh niên xung phong: “Ơi những cô con gái đang ngày đêm mở đường… Hỡi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường… Em đi san rừng em đi bạt núi, em như con suối nước chảy đá mòn…”

51) Tôi tự hào vì Mỹ không thể san phẳng Hà Nội như đã từng làm với Bình Nhưỡng trong 20 ngày đêm năm 1972.

52) Tôi tự hào vì câu mà bộ trưởng McNamara đã nói: “Hãy dừng ngay lại, tổng thống, nếu không B52 sẽ tuyệt chủng mất.”

53) Tôi tự hào vì Nguyễn Hữu Thọ đã mang một cái nhẫn gò từ xác máy bay Mỹ khi dự hội nghị đàm phán Pari 1972.

54) Tôi tự hào vì một chiếc xe đạp thồ có thể chở trên 100kg và đi trên 1.000km đường đất.

55) Tôi tự hào vì những gì mà Thế giới gọi là pháo đài bất khả xâm phạm và bất khả chiến bại thì đều bị Việt Nam đánh bại.

56) Tôi tự hào vì những tấm bia vô danh trên nghĩa trang quốc gia Trường Sơn.

57) Tôi tự hào vì Trọng Tấn hát: “Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ… các anh không về, chỉ mẹ lặng im…”

58) Tôi tự hào vì sau chiến tranh Việt Trung 1979, người Trung Quốc đã làm một bức tượng Mao Trạch Đông ngay gần biên giới chỉ tay về Hà Nội còn người Việt Nam thì dựng lên một tấm bảng: Không có gì quý hơn độc lập tự do.

59) Tôi tự hào vì Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy đã nói: “Thà làm dân một nước tự do còn hơn làm vua một nước nô lệ.”

60) Tôi tự hào vì Mạc Đĩnh Chi đã viết câu:

Nhật hỏa vân yên, đán thượng điêu tàn ngọc thố

Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô

(Mặt trời là lửa mây là khói, ngày lên đốt rụi mặt trăng – Câu đối của vua Nguyên

Trăng là cây cung sao là đạn, hoàng hôn bắn rụng mặt trời – Vế đáp)

61) Tôi tự hào vì Lý Thượng Kiệt đã nói:

Sông núi nước Nam vua Nam ở

Rành rành địa phận ở sách trời

Cớ sao lũ giặc bây xâm phạm

Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời.

62) Tôi tự hào vì ngay sau khi đọc bài thơ ấy và nghe kể về ba lần đánh thắng quân Nguyên thì Kissinger đã thốt lên: “Ba lần ư? Thôi xin ngài. Với chúng tôi một lần là quá đủ rồi.”

63) Tôi tự hào vì Lê Lợi thắng quân Minh mà lại sai sứ cầu hòa, Quang Trung thắng quân Thanh mà lại sai Ngô Thì Nhậm viết thư tạ tội.

64) Tôi tự hào vì Trần Đăng Khoa đã viết:

Chúng em chẳng sợ Mỹ đâu

Vẫn vui vẫn hát vẫn là bé ngoan

Ao trường vẫn nở hoa sen

Bờ tre vẫn chú dế mèn vuốt râu

65) Tôi tự hào vì Ngô Đình Nhu đã nói: “Chúng ta sai lầm khi đánh giá thấp sức mạnh nhân dân.”

66) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi viết rằng:

Đem đại nghĩa thắng hung tàn

Lấy chí nhân thay cường bạo

67) Tôi tự hào vì Tuyên ngôn độc lập đã khẳng định: “Tuy vậy, đối với nước Pháp, đồng bào ta vẫn giữ một thái độ khoan hồng và nhân đạo. Sau cuộc biến động ngày mồng 9 tháng 3, Việt minh đã giúp cho nhiều người Pháp chạy qua biên thùy, lại cứu cho nhiều người Pháp ra khỏi nhà giam Nhật, và bảo vệ tính mạng và tài sản cho họ…”

68) Tôi tự hào vì đoàn quân tóc dài và nữ tướng duy nhất trên Thế giới.

69) Tôi tự hào vì chị Út Tịch nói: “Còn cái lai quần cũng đánh.”

70) Tôi tự hào vì Bà Triệu đã nói: “Tôi muốn đạp cơn sóng dữ, chém con cá kình ngoài bể đông.”

71) Tôi tự hào vì Tố Hữu viết:

Em là ai cô gái hay nàng tiên

Em có tuổi hay không có tuổi?

Tóc em đây hay là mây là suối

Mắt em nhìn hay chớp lửa đêm đông.

72) Tôi tự hào vì mẹ Tơm, mẹ Suốt, chị Sáu, chị Sứ, chị Hồ Thị Kỷ.

73) Tôi tự hào vì ba đảm đang, ba sắn sàng, thóc không thiếu một cân quân không thiếu một người, tất cả vì miền Nam ruột thịt.

74) Tôi tự hào vì “Hội chứng Việt Nam” của lính Mỹ.

75) Tôi tự hào vì Mỹ phải bình thường hóa quan hệ với Việt Nam.

76) Tôi tự hào vì nước tôi là một trong 20 nước từng làm Ủy viên Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc.

77) Tôi tự hào vì nước tôi là chủ tịch luân phiên của ASEAN.

78) Tôi tự hào vì Việt Nam là thành viên thứ 150 của WTO trong khi Nga vẫn chưa được kết nạp.

79) Tôi tự hào vì Bill Clinton là nguyên thủ đầu tiên của phương Tây đến thăm Việt Nam.

80) Tôi tự hào vì Morrisson đã tự thiêu để phàn đối chiến tranh Việt Nam và Tố Hữu đã viết bài Emily con ơi.

81) Tôi tự hào vì du kích Venezuela đã đồng ý đổi con tin để lấy Nguyễn Văn Trỗi.

82) Tôi tự hào vì Phidel Castro đã nói: Vì Việt Nam, Cuba sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình.

83) Tôi tự hào vì Hải Thượng Lãn Ông đã tự thử độc dược để nghiên cứu bệnh.

84) Tôi tự hào vì chúng tôi đã nói câu: Tôi chỉ có một ham muốn tột bậc là làm sao cho dân giàu, nước mạnh. Dân ta ai cũng phải có cơm ăn áo mặc, ai cũng phải được học hành.

85) Tôi tự hào vì Bảo Quốc đã đứng lên chào và Hồng Sơn cũng làm tương tự khi đá thủng lưới Indonesia.

86) Tôi tự hào vì có người đã viết:

Dừng chân bên bờ suối

Nghe đâu tiếng quốc ca

Anh thương binh đang hát

Để át hết cơn đau

Đòn quân Việt Nam đi

Chung một lòng cứu quốc

Người ta phải cưa chân

Nhưng lại hết thuốc ngủ

Thế nên anh phải hát

Và máu vẫn phải rơi

Bác sỹ thì mím mỗi

Và anh thì vẫn hát

Đoàn quân Việt Nam đi…

87) Tôi tự hào vì Saddam Hussen đã dọa Mỹ: “Nếu các ông đánh nước tôi, các ông sẽ gặp một Việt Nam trên sa mạc.”

88) Tôi tự hào vì những đứa trẻ sinh ra bị dị tật do chất độc màu da cam, tự hào vì tóa án Mỹ đã phủ quyết những tội lỗi của họ.

89) Tôi tự hào mỗi sớm mai tôi có thể thức dậy và yên tâm là đầu mình còn trên cổ và tự do đi lại bất cứ nơi nào mà tôi thích giữa hai miền.

90) Tôi tự hào vì nước tôi không có đánh bom liều chết, không có xung đột sắc tộc, không có biểu tình phong tỏa sân bay Nội Bài.

91) Tôi tự hào vì đất nước tôi không có thủ tướng thuộc đảng Cam còn quốc hội thuộc đảng Vàng để mà tổ chức bầu cử nửa năm một lần.

92) Tôi tự hào vì thủ tướng Úc có thể chạy bộ một mình trên bờ hồ Hoàn Kiếm còn tổng thống Bush thì phải được bảo vệ nghiêm ngặt ở Washington.

93) Tôi tự hào vì nước tôi không sản xuất vũ khí hạt nhân, không sản xuất những thứ có thể giết người mà chỉ sản suất những thứ để phục vụ con người.

94) Tôi tự hào vì ở nước tôi phụ nữ mặc áo dài chứ không phải áo hai dây, tam tòng tứ đức chứ không phải ba chồng bốn đứa (con)

95) Tôi tự hào vì em gái tôi không mang thai trước khi nó kết hôn, em trai tôi không nghiện hút.

96) Tôi tự hào vì các em tôi có thể an toàn ở trường, vì không ai có thể xả súng hay kỳ thị chúng.

97) Tôi tự hào vì Martin Luther King đã nói: “Tôi mơ về một ngày mà những đứa con của tôi có thể được xét đoán dựa trên phẩm hạnh và tính cách chứ không phải trên màu da.”

98) Tôi tự hào vì tôi xài đồng 1.000VND chứ không phải 1 tỷ Dollar Zimbabue.

99) Tôi tự hào vì Việt Nam là nước xuất khẩu gạo thứ hai trên Thế giới trong khi cách đây 30 năm phải nhập khẩu lương thực.

100) Tôi tự hào vì đoàn Việt Nam dẫn đầu trong các kỳ thi Robocon chứ không phải đoàn Nhật.

101) Tôi tự hào vì người phát hiện ra lỗ hổng của Google và Microsolf là công ty BKIS của Việt Nam.

102) Tôi tự hào vì Trường Sa Hoàng Sa vẫn có lính biên phòng của hải quân Việt Nam.

103) Tôi tự hào vì GDP của Việt Nam vẫn tăng trong năm 2009.

104) Tôi tự hào vì cầu Cần Thơ.

105) Tôi tự hào vì Ilia Erembua đã nói: “Tình yêu nước bắt đầu từ những vật thân quen nhất, như dòng suối đổ về sông, như sông đổ ra đại trường giang Vonga và đại trường giang Vonga trôi về biển cả.”

106) Tôi tự hào vì de Amicis đã viết trong Những tấm lòng cao cả: “Khi con du lịch ở xa về, một buổi sáng, đứng dựa bao lơn tàu con thấy ở chân trời một dãy núi xanh của xứ con hiện ra, bấy giờ con sẽ thấy trào lệ cảm ở lòng con dâng lên và miệng con vuột ra những tiếng kêu mừng rỡ.”

107) Tôi tự hào vì Nguyễn Khoa Điềm viết:

Đất là nơi em tắm

Nước là nơi ta hò hẹn

108) Tôi tự hào vì dân nước tôi gọi nơi này là Tổ Quốc, là Quê Hương, là nơi chôn nhau cắt rốn, là hai khái niệm thật đơn thuần: Đất và Nước.

109) Tôi tự hào vì Giang Nam đã viết:

Quê hương mỗi người chỉ một

Như là chỉ một mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nổi thành người

110) Tôi tự hào vì ngôi nhà của tôi, con đường tôi đến trường, tự hào vì các bạn tôi, tự hào đơn giản vì nếu tôi không tự hào về nó thì tôi cũng không tự hào về mình.

Tôi không phải là người Việt 100%. Tôi mang một chút dòng máu Hoa, một chút dòng máu Ấn, một chút dòng máu Mỹ la tinh, và dĩ nhiên một chút dòng máu Việt.

Tôi có trong mình hai hộ chiếu, một của Hoa Kỳ, một của Việt Nam, vì tôi có hai quốc tịch.

Tôi có nhiều điều không thuộc về đất nước này như thế nào, thì tôi vẫn chưa bao giờ thôi tự hào rằng tôi là người Việt Nam.

Khi tôi sang nước ngoài, tôi dùng tên Võ Ánh Ban Mai, tên trong chứng minh thư của tôi, trong hộ chiếu Việt Nam của tôi, thay cho tên Sussan Sunrise Wong, tên trong hộ chiếu của nước Mỹ. Bởi vì khi đó, những bạn bè quốc tế đều phải nhìn tôi, phải “ồ” lên rằng: “Bạn là người Việt Nam à ? Tôi biết về đất nước bạn. Đất nước bạn có Vịnh Hạ Long thật đẹp, và tôi đã bỏ phiếu bầu cho Vịnh Hạ Long của bạn trở thành một trong bảy kỳ quan thiên nhiên thế giới.” Bởi vì khi đó, một cô bạn Israel, trong kì cắm trại Hướng đạo thế giới, đã nói với tôi rằng: “Tôi ước gì đất nước tôi yên bình như đất nước các bạn.”…

Việt Nam của tôi không giàu có, nhưng đã không còn là nước nghèo chỉ sau hơn 20 năm phát triển, trong khi Singapore có 100 năm và nước Mỹ 300 năm. Việt Nam chúng tôi yên bình, những người trẻ tuổi có thể yên ổn học hành mà không sợ bị đánh bom hay xả súng, khi đất nước này chỉ có được hoà bình 35 năm, mà người Mỹ thì không khi Mỹ chưa bao giờ hứng chịu bất kỳ cuộc chiến tranh quốc tế nào. Việt Nam của tôi nợ tiền của nhiều quốc gia, tổ chức thế giới, nhưng cũng là chủ nợ về máu xương của chính những quốc gia ấy. Việt Nam của tôi gòng mình hứng chịu chiến tranh, chưa thôi đau đớn vì những vết thương chiến tranh để lại, nhưng vẫn tiến lên phía trước. Việt Nam của tôi có những đứa con lai như tôi nhưng chưa bao giờ bị kì thị…

Bao nhiêu đó cũng đã đủ đế tôi vỗ ngực nói với bạn bè quốc tế rằng: “Tôi là người Việt Nam !”

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

buồn vì xa em

Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy buồn và cô đơn như lúc này . Tại sao cuộc sống cứ luôn đem đến cho tôi bao nhiều điều buồn đến vậy. Cứ tưởng mình có tất cả, hóa ra mình chẳng có gì cả, đến cả người mình yêu cũng không giữ lấy được. Một người có một trái tim và cũng có một tình yêu. Nhưng trái tim tôi thì đã có tình yêu nhưng mà là một tình đơn phương. Người con gái tôi yêu đã rời xa tôi nhưng tình yêu tôi dành cho cô ấy thì vẫn luôn còn nguyên vẹn. Trái tim tôi đã mang tên người đó, và giả sử như có một điều ước thì tôi ước gì ky ức của tôi sẽ mất đi để tôi không còn phải đi những bước đi trong hư vô, trong sự nghiệt ngã của đêm tối, sự đau đớn của chiến tranh. Tôi không biết đến tình yêu. Kí ức về người con gái đó không nhiều nhưng ở lại trong ký ức tôi mãi mãi. Trời mưa là lúc tôi lại buồn bởi vì đó cũng là những lần tôi đứng đợi dưới trời mưa nơi cuối con đường. Con đường em vẫn thường đi học qua. Tôi đã nói rằng anh sẽ mãi đợi em nơi cuối con đường, nơi đó chỉ có anh và em . Nhưng bây giờ ...ký ức của những ký ức.Cuộc sống đã cho tôi gặp được em nhưng cũng đã cướp mất em đi khi tôi bắt đầu bước đi trên con đường mình đã chọn. Thật không dẽ dàng gì để yêu một người và cũng trăm lần khó khăn hơn khi phải đứng nhìn người đó bước đi trong bao nhiêu tiếc nuối và ước hẹn về tương lai. Nhìn người ta bước đi cứ ngỡ như là giấc mơ, một giấc mơ có thật nhưng không thể với tay lại ra để ngăn lại được. Đó cũng là lúc những giọt nước mắt vô tội kia cứ rơi, một mình tôi khóc.Hỏi thế gian tình yêu là gì mà bao người phải khóc. Người mạnh mẽ đến đâu cũng không thoát khỏi điệp khúc buồn đó. Bây giờ tôi cũng thế đó, không gì có thể hiễu hết lòng tôi. Khi cười thì tôi vẫn buồn. Tất cả mọi thứ với tôi đều vô nghĩa. Trong tâm hồn tôi đều hiện lên người tôi yêu. Không biết trái tim tôi có mở cửa được với ai nữa không.Hãy hạnh phúc trên con đường em đã chọn em nhé. Phía cuối con đường vẫn có một người chờ em. Một trái tim một tình yêu.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Nước mắt, tôi đã khóc thật nhiều, có lẽ tôi là kiểu người nhạy cảm, người ta nói thế, còn tôi, tôi không biết. Có lẽ tôi là như vậy, nhạy cảm. Có lẽ tôi thật sự nhạy cảm khi muốn em thuộc về tôi ngay lần gặp đầu tiên. Nhưng có quá nhiều cản trở để tôi đến với em. GHÉT!!! Tại sao có quá nhiều người muốn quản lí tôi, muốn giáo huấn tôi. Em đâu biết rằng sao bao nhiêu áp lực ấy, tôi lại muốn gặp em. Người ta hỏi tôi, khi gặp em tôi làm cái gì? Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn gặp em, thế thôi. Thường thì tôi thích nhìn em cười. Có lẽ với tôi, cảm giác nhìn em cười là hạnh phúc nhất, em biết không? Nếu một ngày, tôi không nhìn thấy nụ cười em có lẽ tôi sẽ buồn. Cho dù em đang ở bên tôi, thật gần. Nhưng điều đó thật vô nghĩa khi không được thấy em cười. Điều mà tôi dám khẳng định là em cười rất đẹp. Nhưng lúc bình thường thì em cũng bình thường như bao người khác thôi. Nhưng tôi rất quý cái bình thường đó, cái bình thường khi em quan tâm đến tôi, khi tôi buồn. Nhưng em ơi! Em không hiểu rằng thứ tôi thật sự cần không phải là đôi mắt ấy, nụ cười ấy mà là đôi bàn tay em ôm lấy anh. Có lẽ suốt đời này em cũng không nhận ra điều đó. Nhưng anh sẽ mãi chờ……….
Người con gái, tay cầm ô đi ngang qua tôi. Mưa mùa hè cho ta cảm giác thật khó chịu, tôi cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ dưới đất. Nhưng cũng đủ để nhận ra hơi nóng mà cô gái ấy mang đến, nhưng luồng khí lan toả khắp cơ thể. Tôi nhìn Jim, bật cười! Thằng bạn có lẽ cũng hiểu tôi, hay đơn giản là lúc này có cũng như tôi, nóng lắm! Luồng khí nóng bất chợt ấy làm tôi quên đi cái lí do ngốc xít để hai thằng ngồi đây là THẤT TÌNH! Hài thật, có lẽ thất tình nhưng không rõ vì sao? Vì tôi muốn ra đi hay vì cô ấy muốn ở lại? Còn theo thằng bạn thì là vì tôi muốn ở lại còn cô ấy muốn ra đi! Kiểu trả lời của nó làm tôi phát ngán, nhưng bây giờ chỉ có nó mới dám ngồi với tôi. Hài thật!
Có lẽ nó đúng, bây giờ ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, vậy mà tôi lại muốn cô ấy chờ thì thật là ích kĩ. Có lẽ tôi nên để cho cô ấy tiếp tục hành trình đi tìm một nữa còn lại của mình. Vì trong tình yêu không có chổ cho hai chữ ích kĩ tồn tạ. Nhưng tại sao chứ, tôi yêu cô ấy và muốn cô ấy ở mãi bên mình thì có gì là sai? Vấn đề là tôi không thể ở bên cô ấy, ít ra là cho đến lúc này. Tôi muốn tìm một con đường cho riêng mình, dù biết con đường đó không đẹp như mơ. Thế nên tôi không muốn cô ấy phải chịu những cái mà tui sắp phải chịu đựng. Để rồi giờ đây, tôi với thằng bạn, bơ vơ nhìn về phía trời xa, về phía thấp thoáng bóng cây dù.

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

....................................

Erik và Evy, hai người bạn trẻ nằng động và khá thân với nhau. Điều kì lạ là hai con người này từ khi quen nhau đến nay họ chưa từng một lần cãi nhau. Những cuộc trò chuyện, gặp mặt, vui chơi đã khiến giữa họ nãy sinh nhiều thứ tình cảm… Nhưng rồi, điều gì đến cuối cùng cũng đến, không biết vì nguyên nhân tại sao mà giữa họ có một khoảng “lặng” khá lớn. Hai người giận nhau và điều đang chờ điện thoại của người kia. Hai con người với hai cục tự ái “bự tổ chẳng” thế này thì có mà…
Một tuần, khi hai con người này đang đau khổ chờ chuông điện thoại rung thì bất chợt…họ cùng nhận được một tin nhắn từ Sam – cô bạn cùng trường: “hai ngày nữa có tiệc, mai đến nhà tao chuẩn bị”. Thế thôi sao, chỉ có mấy chữ mà bắt người ta phải vận động – Erik than vãn, cả tuần này nó chỉ ở nhà, chui vào chăn. Oải!!! Erik ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, trời đẹp, Erik thức dậy khi những tia nắng rọi thẳng vào chân mình. Một ngày mới, căng tràn sức sống. Thoải mái! Đã lâu rồi nó mới có cảm giác thế này. Chuẩn bị đồ đạc, nó đi bộ đến nhà Sam, chàng trai muốn đi bộ để hoà vào cái không khí tấp nập của chốn thành thị mà tuần qua nó không tìm thấy.
Chừng 20 phút, Erik đến nhà Sam, nhà vẫn vắng tanh, chỉ có Sam đang uống cafe thôi. Erik nhìn đồng hồ, quái! Muộn thế này rồi sao vẫn không ai đến nhỉ? Nó vừa hỏi vừa cau mày thì bất chợt gặp nụ cười tinh quái của con bạn: “vào uống cafe đi mày, hãy còn sớm mà” Sam vừa nói vừa chạy đi pha cafe cho nó. Nhìn tướng nó chạy Erik bật cười. Nó đàm đạo với Sam về chuyện tuần qua nhưng không nhắc đến Evy. Con bạn bật cười, nó cũng cười. Sau một tuần u sầu như thế mà hôm nay nó cười thật nhiều. Thật là lạ!... Tiếng ồn từ xa, ngày càng đến gần chổ của tụi nó, Evy và nhóm bạn nữa đang đến. Những giọt cafe còn lại trong miệng sao trở nên chát đắng. Có lẽ nó chưa muốn gặp Evy khi mọi chuyện chưa rõ ràng. Evy cũng hơi khựng lại nhưng cô tiếp tục ngay vì không muốn ai biết chuyện xãy ra giữa hai người. Hai cô cậu ngốc này làm như không ai biết chuyện của mình. Nhưng làm sao che mắt được đám bạn, ngay cả bữa tiệc cũng được tổ chức cho hai đứa nó. Hai người không nói với nhau một lời nào, điều đó cũng đủ lạ cho đôi chim chích choè này rồi, bình thường thì cứ nói như hai cái máy ấy! Hài… Những ánh mắt của Evy làm Erik rất buồn, nó ngồi im, tưởng như bao nhiêu mây đen trên trời tập trung trên đầu nó, không khí u ám muốn nghẹt thở. Nó đứng dậy, quyết định rồi. Đi dạo đây! mọi người cũng hiểu bạn mình nên không nói gì. Chỉ có một cái liếc mắt của Evy thôi. Một tuần, nó mong gặp Evy biết chừng nào, thế mà khi gặp Evy lại làm nó buồn quá. Có lẽ nó không chịu được nữa, có lẽ phải có một hành động. Phải! Một hành động để chấm dứt chuyện này. Nó quay lại cầm lấy tay Evy, siết chặt: “đi theo mình” rồi nó kéo Evy đi mặc kệ mọi người xung quanh. Trên đường đi, một không khí im lặng kéo dài…dài lắm…
Erik đưa Evy đến công viên, không nói gì. Cần một cái gì đó để phá tan không khí trầm lặng này. Bõm! Cũng lâu rồi tụi mình không liên lạc nhỉ? Erik ném viên đá xuống hồ, nó nhìn Evy. Một ánh mắt xa xăm, vô hồn, không một chút cảm xúc. Cậu giận mình sao? Erik thử thêm một lần nữa, và lần này nó nhận ra những giọt nước mắt lăn dài trên má Evy. Lần đầu tiên nó thấy Evy khóc, nó buồn… Sự thật là nó đang giận Evy, nhưng những giọt nước mắt ấy đã xoá tan tất cả. Bây giờ nó chỉ là nạn nhân của cơn giận mang tên Evy. Nó hiểu rằng, ngay giờ phút này, nếu nó không ngăn được những giọt nước mắt ấy thì nó sẽ hối hận, nó sẽ không bao giờ có cơ hội bộc lộ những dự định trong tương lai với cô bạn thân. Nó hiểu rằng những lần làm Evy cười trước đây không ý nghĩa bằng một nụ cười bây giờ. Nó lại ngồi cạnh Evy, xoay lưng lại… Như phản xạ tự nhiên Evy đánh vào lưng nó, rất nhẹ! Evy đã làm như thế từ lúc mới quen, đánh nhẹ vào lưng nó. Nhưng chưa lần nào nó cảm thấy nhẹ đến như vậy. Nó mĩm cười, nắm lấy tay cô bạn nhưng vẫn không quay lại nhìn, chỉ nắm chặc… thật chặc…


cơn gió nhẹ phảng qua đôi môi thắm
hai con người như hai nữa xa xăm
tình cảm đó dẫu muôn ngàn cách trở
nắm chặt tay! xin cứứ nắm chặt tay

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

ENDING

Cháy! Tôi đã đốt đi những suy nghĩ của mình về em. Nhân tiện đốt luôn tuổi trẻ bồng bột của mình. Đến lúc tôi phải trưởng thành. Không thể quá tự phụ khi mà ta còn sống bám lấy cha mẹ. Bây giờ là lúc mà tôi phải change class. Tôi đã 18 tuổi. Tôi tự chúc mừng khoảnh khắc thành nhân của mình bằng ca khúc never ending dream. Tất nhiên tôi sẽ vẫn mơ, nhưng sẽ không còn mơ về em. Không ai quấn theo khao khát mà suốt đời mình cũng không đạt được cả. Cũng như tôi bây giờ cũng không muốn làm cái bóng của em nữa. Đã đến lúc tôi “đi tìm” một chiếc bóng cho riêng mình. Nhưng cho dù thời gian có quay trở lại, tôi vẫn sẽ yêu em để rồi giờ đây vẫn ngồi trong hối tiếc, ân hận. Nhưng rồi một ngày, một con người mới xuất hiện, khác hẳn. Thì xin em đừng ngạc nhiên. Vì tôi bây giờ không còn là cái bóng của em nữa.
*****************************
Ai cũng như vậy thôi, khi ta tìm kiếm một nữa còn lại thì phải phân vân, đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Đâu phải ai cũng có diễm phúc được vài người để ý mà chọn lựa. Đôi khi chỉ vì một đặc điểm nào đó hơi “xịn” mà ta thích lại đi kèm với bao nhiêu tật xấu. Tuy nhiên, điều cần xem xét trước chính là bản thân chúng ta. Chúng ta liệu có đủ tư cách để phán xét, lọc lựa người khác không. Chúng ta phải học cách chấp nhận, cái gì đó không phải của ta thì có cố gắng cách mấy cũng không thể lấy được. Tôi có vô vàn tật xấu: “bất cẩn, tham vọng, vô tâm và đầy dục vọng”. Song tôi không có một điểm cộng nào để bù cho những tật xấu đó. Nhưng chúng là cuộc sống, là sinh mạng của tôi. Chúng không thể bị đôt đi. Vì dù thay đổi như thế nào, tôi vẫn mãi là tôi.

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

hồi ức...

Một ngày cuối tháng 6. Nóng! Nhưng mà vui! Gặp lại em, tất nhiên là không phải tình cờ. Làm gì có chuyện ngẫu nhiên trùng hợp. Nhìn em cười, vui! Tự nhiên đập em một cái, vui! Nhìn em cười, vui! Tự nhiên tôi cảm thấy yêu em nhiều hơn. Nhưng trong niềm vui đó vẫn chan chứa cái chua xót nhất, có một ai kia! Hình như tôi chưa một lần bày tỏ với em, còn ai kia thì ngược lại. Đôi khi tôi thấy mình không dũng cảm như người đó để giữ lấy người mình yêu thương. Nhưng không, đừng thấy tôi âm thầm mà nghỉ rằng tôi nhận lấy thất bại. Chẳng qua là tôi không muốn tấn công “đồn có chủ”. Vì vậy trước mặt em tôi luôn có một nụ cười chực sẵn trên môi, đôi khi ánh mắt nghiêm nghị một chút cũng chỉ để làm em bật cười. Thật ra đó chỉ là một thủ thuật nhỏ của tôi để làm em vui hay nói trắng ra là tôi muốn che đậy tình cảm của mình. Tôi không muốn yêu một người quen, điều đó làm tôi thấy khó xữ. Thế nên, đã không ít lần tôi cầu mong em không quen tôi. Để khi gặp nhau chúng ta chỉ cần một tiếng “sét” là đủ. Hay là chẳng có gì để mà luyến tiếc nhau. Tôi mong mình quên được em, nhưng em ơi! Tôi quên em một ngày thì ngày hôm sau lại tương tư về em! Quên em một tuần thì tuần tiếp theo lại đau khổ, buồn chán! Buồn lắm! Nhưng biết nói cùng ai? Tôi không muốn ai biết rằng tôi yêu em. Tôi phủ nhận với mọi người. Tôi muốn giữ em trong lòng mãi mãi. Rồi khi em quyết định chọn ai kia ( mà đúng ra là em chỉ có sự lựa chọn đó vì tôi có nói gì với em đâu  ). Nhưng em ơi, ai kia có thực sự trao cho em hạnh phúc hay chỉ là những bước đà cho “tuổi mới lớn”. Và em có khi nào nghĩ rằng, nhận thấy rằng tôi cũng yêu em. Nói thật ra em không hoàn hảo như các thần tượng của tôi, nhưng điều đó lại khiến em trở thành mẫu người con gái lý tưởng của tôi . Tôi thích người có đầy đủ mọi thứ, nhưng cái gì cũng khuyết một chút. Vì tôi muốn che chở cho người mình yêu. Điều đó khiến tôi không muốn một người quá hoàn hảo và hơn mình về mọi mặt. Mà đôi khi tính cách của em là điều khiến tôi rung động. Một cô gái năng động và rất cởi mở. Sống vô tư, đôi khi tôi cũng vô tư như em. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng cả em và tôi đều không còn vô tư như ngày đó nữa. Đã bắt đầu có những suy nghỉ xen lẫn trong em và tôi. Lúc này đây thứ mà tôi có thể tin tưởng chính là khả năng quan sát và tư duy của chính mình. Dĩ nhiên khả năng đó của tôi đã giúp tôi rất nhiều lần, và lần này tôi cũng hy vọng rằng tôi đúng: “em đang cố tìm kiếm cảm giác mới lớn từ ai kia” và chắc ở trường hợp này tôi không phù hợp với em vì suy nghĩ của tôi đã lớn từ rất lâu rồi. Nhưng em ơi, ngày nào đó em đủ lớn để cảm nhận được tình yêu của tôi thì tôi sẽ xuất hiện bên em, chắc chắn, nếu em cần! Vì tôi nghĩ rằng không ai yêu em nhiều như tôi đã và đang yêu em.