Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

Buồn lắm

Tình yêu như pha lê, trong veo và đầy ắp tiêng cười, lãng mạn, dễ thương nhưng cũng không ít nước mắt và đau khổ.

Con người ta sinh ra, đầu tiên là biết khóc, biết cười, biết nói, biết đi rồi mới biết yêu. Thế tại sao tình yêu lại khiến cho con người phải khóc, phải cười nhiều đến vậy?

Tôi, em và cả ai đó nữa, ai cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho người kia. Tôi- không phải là một chàng trai lắm tài nhưng lại lắm tật, thế nhưng có ai hiểu được tôi? Với mọi người tôi chỉ là cái bóng của một ai đó.

Tôi hiểu tình cảm của mình dành cho em, nhưng ngoài mặt luôn thừa nhận em và người kia là một cặp. Tôi cũng biết tình cảm của em dành cho ai nhưng không muốn đấu tranh với người đó. Nhìn những nổ lực của người đó từ trước đến nay dành cho những giấc mơ của em mà tôi không dám bước tiếp. Tôi chạy trốn khỏi tình cảm của mình. Nhưng người ấy đi rồi, tôi biết em là người rất đau khổ, làm ra vẻ mạnh mẽ, luôn cười cợt, nhưng ai biết được đằng sau những nụ cười ấy là những giọt nước mắt cay đắng.

Tôi đã có tất cả nhưng cái mà tôi luôn khao khát, chính là tình yêu của em thì lại không có được. Em yêu người ta. Giá như tôi không gặp được em thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều. Em cảm thấy sự khó xữ khi đối diện với tôi, nhưng em có cảm nhận được không.... tôi luôn nổ lực vì em. Tình cảm ấy tôi mãi giữ trong lòng và có con đường nào dẫn đến đau khổ nhanh hơn bằng giam giữ tình yêu thật sự.

3 con người có số phận gắn chặc với nhau, nhưng giữa chúng ta có một bức tường vô hình ngăn cản. Một bức tường như không thể nào phá bỏ, cứ luẩn quẩn bế tắc. Liệu bế tắc ấy có cần phải được giải quyết bằng một sự ra đi. Lẽ nào người ta cứ phải mất đi người mình yêu thương thì mới có thể sống đúng với lòng mình.

Gió...cơn gió cuốn tung tất cả...

Kí ức... tình yêu...cuộc sống tan biến.

Tất cả vỡ tan, chỉ còn lại nước mắt

Đeo mặt nạ... anh vẫn cười

Trong tiếng nhạc... âm thanh gào thét!

Cô ấy không khóc...nhưng chăng cười!

Trên lá cỏ ...gió đưa... nước mắt rơi xuống

Đau khổ...vì mất mác...bi thương...

Nhưng nó không đốn quỵ lòng tin...

Chết...là bắt đầu tất cả, kết thúc là nguồn sống!!

Vì vẫn sống...vẫn còn lòng tin và...hy vọng...

Rồi đau thương chỉ là kí ức... niềm tin, tình yêu dấn bước tương lai

Dù mất đi...nhưng vẫn còn...người nắm tay cô ấy…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét