Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

buồn vì xa em

Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy buồn và cô đơn như lúc này . Tại sao cuộc sống cứ luôn đem đến cho tôi bao nhiều điều buồn đến vậy. Cứ tưởng mình có tất cả, hóa ra mình chẳng có gì cả, đến cả người mình yêu cũng không giữ lấy được. Một người có một trái tim và cũng có một tình yêu. Nhưng trái tim tôi thì đã có tình yêu nhưng mà là một tình đơn phương. Người con gái tôi yêu đã rời xa tôi nhưng tình yêu tôi dành cho cô ấy thì vẫn luôn còn nguyên vẹn. Trái tim tôi đã mang tên người đó, và giả sử như có một điều ước thì tôi ước gì ky ức của tôi sẽ mất đi để tôi không còn phải đi những bước đi trong hư vô, trong sự nghiệt ngã của đêm tối, sự đau đớn của chiến tranh. Tôi không biết đến tình yêu. Kí ức về người con gái đó không nhiều nhưng ở lại trong ký ức tôi mãi mãi. Trời mưa là lúc tôi lại buồn bởi vì đó cũng là những lần tôi đứng đợi dưới trời mưa nơi cuối con đường. Con đường em vẫn thường đi học qua. Tôi đã nói rằng anh sẽ mãi đợi em nơi cuối con đường, nơi đó chỉ có anh và em . Nhưng bây giờ ...ký ức của những ký ức.Cuộc sống đã cho tôi gặp được em nhưng cũng đã cướp mất em đi khi tôi bắt đầu bước đi trên con đường mình đã chọn. Thật không dẽ dàng gì để yêu một người và cũng trăm lần khó khăn hơn khi phải đứng nhìn người đó bước đi trong bao nhiêu tiếc nuối và ước hẹn về tương lai. Nhìn người ta bước đi cứ ngỡ như là giấc mơ, một giấc mơ có thật nhưng không thể với tay lại ra để ngăn lại được. Đó cũng là lúc những giọt nước mắt vô tội kia cứ rơi, một mình tôi khóc.Hỏi thế gian tình yêu là gì mà bao người phải khóc. Người mạnh mẽ đến đâu cũng không thoát khỏi điệp khúc buồn đó. Bây giờ tôi cũng thế đó, không gì có thể hiễu hết lòng tôi. Khi cười thì tôi vẫn buồn. Tất cả mọi thứ với tôi đều vô nghĩa. Trong tâm hồn tôi đều hiện lên người tôi yêu. Không biết trái tim tôi có mở cửa được với ai nữa không.Hãy hạnh phúc trên con đường em đã chọn em nhé. Phía cuối con đường vẫn có một người chờ em. Một trái tim một tình yêu.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Nước mắt, tôi đã khóc thật nhiều, có lẽ tôi là kiểu người nhạy cảm, người ta nói thế, còn tôi, tôi không biết. Có lẽ tôi là như vậy, nhạy cảm. Có lẽ tôi thật sự nhạy cảm khi muốn em thuộc về tôi ngay lần gặp đầu tiên. Nhưng có quá nhiều cản trở để tôi đến với em. GHÉT!!! Tại sao có quá nhiều người muốn quản lí tôi, muốn giáo huấn tôi. Em đâu biết rằng sao bao nhiêu áp lực ấy, tôi lại muốn gặp em. Người ta hỏi tôi, khi gặp em tôi làm cái gì? Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn gặp em, thế thôi. Thường thì tôi thích nhìn em cười. Có lẽ với tôi, cảm giác nhìn em cười là hạnh phúc nhất, em biết không? Nếu một ngày, tôi không nhìn thấy nụ cười em có lẽ tôi sẽ buồn. Cho dù em đang ở bên tôi, thật gần. Nhưng điều đó thật vô nghĩa khi không được thấy em cười. Điều mà tôi dám khẳng định là em cười rất đẹp. Nhưng lúc bình thường thì em cũng bình thường như bao người khác thôi. Nhưng tôi rất quý cái bình thường đó, cái bình thường khi em quan tâm đến tôi, khi tôi buồn. Nhưng em ơi! Em không hiểu rằng thứ tôi thật sự cần không phải là đôi mắt ấy, nụ cười ấy mà là đôi bàn tay em ôm lấy anh. Có lẽ suốt đời này em cũng không nhận ra điều đó. Nhưng anh sẽ mãi chờ……….
Người con gái, tay cầm ô đi ngang qua tôi. Mưa mùa hè cho ta cảm giác thật khó chịu, tôi cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ dưới đất. Nhưng cũng đủ để nhận ra hơi nóng mà cô gái ấy mang đến, nhưng luồng khí lan toả khắp cơ thể. Tôi nhìn Jim, bật cười! Thằng bạn có lẽ cũng hiểu tôi, hay đơn giản là lúc này có cũng như tôi, nóng lắm! Luồng khí nóng bất chợt ấy làm tôi quên đi cái lí do ngốc xít để hai thằng ngồi đây là THẤT TÌNH! Hài thật, có lẽ thất tình nhưng không rõ vì sao? Vì tôi muốn ra đi hay vì cô ấy muốn ở lại? Còn theo thằng bạn thì là vì tôi muốn ở lại còn cô ấy muốn ra đi! Kiểu trả lời của nó làm tôi phát ngán, nhưng bây giờ chỉ có nó mới dám ngồi với tôi. Hài thật!
Có lẽ nó đúng, bây giờ ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, vậy mà tôi lại muốn cô ấy chờ thì thật là ích kĩ. Có lẽ tôi nên để cho cô ấy tiếp tục hành trình đi tìm một nữa còn lại của mình. Vì trong tình yêu không có chổ cho hai chữ ích kĩ tồn tạ. Nhưng tại sao chứ, tôi yêu cô ấy và muốn cô ấy ở mãi bên mình thì có gì là sai? Vấn đề là tôi không thể ở bên cô ấy, ít ra là cho đến lúc này. Tôi muốn tìm một con đường cho riêng mình, dù biết con đường đó không đẹp như mơ. Thế nên tôi không muốn cô ấy phải chịu những cái mà tui sắp phải chịu đựng. Để rồi giờ đây, tôi với thằng bạn, bơ vơ nhìn về phía trời xa, về phía thấp thoáng bóng cây dù.

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

....................................

Erik và Evy, hai người bạn trẻ nằng động và khá thân với nhau. Điều kì lạ là hai con người này từ khi quen nhau đến nay họ chưa từng một lần cãi nhau. Những cuộc trò chuyện, gặp mặt, vui chơi đã khiến giữa họ nãy sinh nhiều thứ tình cảm… Nhưng rồi, điều gì đến cuối cùng cũng đến, không biết vì nguyên nhân tại sao mà giữa họ có một khoảng “lặng” khá lớn. Hai người giận nhau và điều đang chờ điện thoại của người kia. Hai con người với hai cục tự ái “bự tổ chẳng” thế này thì có mà…
Một tuần, khi hai con người này đang đau khổ chờ chuông điện thoại rung thì bất chợt…họ cùng nhận được một tin nhắn từ Sam – cô bạn cùng trường: “hai ngày nữa có tiệc, mai đến nhà tao chuẩn bị”. Thế thôi sao, chỉ có mấy chữ mà bắt người ta phải vận động – Erik than vãn, cả tuần này nó chỉ ở nhà, chui vào chăn. Oải!!! Erik ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, trời đẹp, Erik thức dậy khi những tia nắng rọi thẳng vào chân mình. Một ngày mới, căng tràn sức sống. Thoải mái! Đã lâu rồi nó mới có cảm giác thế này. Chuẩn bị đồ đạc, nó đi bộ đến nhà Sam, chàng trai muốn đi bộ để hoà vào cái không khí tấp nập của chốn thành thị mà tuần qua nó không tìm thấy.
Chừng 20 phút, Erik đến nhà Sam, nhà vẫn vắng tanh, chỉ có Sam đang uống cafe thôi. Erik nhìn đồng hồ, quái! Muộn thế này rồi sao vẫn không ai đến nhỉ? Nó vừa hỏi vừa cau mày thì bất chợt gặp nụ cười tinh quái của con bạn: “vào uống cafe đi mày, hãy còn sớm mà” Sam vừa nói vừa chạy đi pha cafe cho nó. Nhìn tướng nó chạy Erik bật cười. Nó đàm đạo với Sam về chuyện tuần qua nhưng không nhắc đến Evy. Con bạn bật cười, nó cũng cười. Sau một tuần u sầu như thế mà hôm nay nó cười thật nhiều. Thật là lạ!... Tiếng ồn từ xa, ngày càng đến gần chổ của tụi nó, Evy và nhóm bạn nữa đang đến. Những giọt cafe còn lại trong miệng sao trở nên chát đắng. Có lẽ nó chưa muốn gặp Evy khi mọi chuyện chưa rõ ràng. Evy cũng hơi khựng lại nhưng cô tiếp tục ngay vì không muốn ai biết chuyện xãy ra giữa hai người. Hai cô cậu ngốc này làm như không ai biết chuyện của mình. Nhưng làm sao che mắt được đám bạn, ngay cả bữa tiệc cũng được tổ chức cho hai đứa nó. Hai người không nói với nhau một lời nào, điều đó cũng đủ lạ cho đôi chim chích choè này rồi, bình thường thì cứ nói như hai cái máy ấy! Hài… Những ánh mắt của Evy làm Erik rất buồn, nó ngồi im, tưởng như bao nhiêu mây đen trên trời tập trung trên đầu nó, không khí u ám muốn nghẹt thở. Nó đứng dậy, quyết định rồi. Đi dạo đây! mọi người cũng hiểu bạn mình nên không nói gì. Chỉ có một cái liếc mắt của Evy thôi. Một tuần, nó mong gặp Evy biết chừng nào, thế mà khi gặp Evy lại làm nó buồn quá. Có lẽ nó không chịu được nữa, có lẽ phải có một hành động. Phải! Một hành động để chấm dứt chuyện này. Nó quay lại cầm lấy tay Evy, siết chặt: “đi theo mình” rồi nó kéo Evy đi mặc kệ mọi người xung quanh. Trên đường đi, một không khí im lặng kéo dài…dài lắm…
Erik đưa Evy đến công viên, không nói gì. Cần một cái gì đó để phá tan không khí trầm lặng này. Bõm! Cũng lâu rồi tụi mình không liên lạc nhỉ? Erik ném viên đá xuống hồ, nó nhìn Evy. Một ánh mắt xa xăm, vô hồn, không một chút cảm xúc. Cậu giận mình sao? Erik thử thêm một lần nữa, và lần này nó nhận ra những giọt nước mắt lăn dài trên má Evy. Lần đầu tiên nó thấy Evy khóc, nó buồn… Sự thật là nó đang giận Evy, nhưng những giọt nước mắt ấy đã xoá tan tất cả. Bây giờ nó chỉ là nạn nhân của cơn giận mang tên Evy. Nó hiểu rằng, ngay giờ phút này, nếu nó không ngăn được những giọt nước mắt ấy thì nó sẽ hối hận, nó sẽ không bao giờ có cơ hội bộc lộ những dự định trong tương lai với cô bạn thân. Nó hiểu rằng những lần làm Evy cười trước đây không ý nghĩa bằng một nụ cười bây giờ. Nó lại ngồi cạnh Evy, xoay lưng lại… Như phản xạ tự nhiên Evy đánh vào lưng nó, rất nhẹ! Evy đã làm như thế từ lúc mới quen, đánh nhẹ vào lưng nó. Nhưng chưa lần nào nó cảm thấy nhẹ đến như vậy. Nó mĩm cười, nắm lấy tay cô bạn nhưng vẫn không quay lại nhìn, chỉ nắm chặc… thật chặc…


cơn gió nhẹ phảng qua đôi môi thắm
hai con người như hai nữa xa xăm
tình cảm đó dẫu muôn ngàn cách trở
nắm chặt tay! xin cứứ nắm chặt tay

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

ENDING

Cháy! Tôi đã đốt đi những suy nghĩ của mình về em. Nhân tiện đốt luôn tuổi trẻ bồng bột của mình. Đến lúc tôi phải trưởng thành. Không thể quá tự phụ khi mà ta còn sống bám lấy cha mẹ. Bây giờ là lúc mà tôi phải change class. Tôi đã 18 tuổi. Tôi tự chúc mừng khoảnh khắc thành nhân của mình bằng ca khúc never ending dream. Tất nhiên tôi sẽ vẫn mơ, nhưng sẽ không còn mơ về em. Không ai quấn theo khao khát mà suốt đời mình cũng không đạt được cả. Cũng như tôi bây giờ cũng không muốn làm cái bóng của em nữa. Đã đến lúc tôi “đi tìm” một chiếc bóng cho riêng mình. Nhưng cho dù thời gian có quay trở lại, tôi vẫn sẽ yêu em để rồi giờ đây vẫn ngồi trong hối tiếc, ân hận. Nhưng rồi một ngày, một con người mới xuất hiện, khác hẳn. Thì xin em đừng ngạc nhiên. Vì tôi bây giờ không còn là cái bóng của em nữa.
*****************************
Ai cũng như vậy thôi, khi ta tìm kiếm một nữa còn lại thì phải phân vân, đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Đâu phải ai cũng có diễm phúc được vài người để ý mà chọn lựa. Đôi khi chỉ vì một đặc điểm nào đó hơi “xịn” mà ta thích lại đi kèm với bao nhiêu tật xấu. Tuy nhiên, điều cần xem xét trước chính là bản thân chúng ta. Chúng ta liệu có đủ tư cách để phán xét, lọc lựa người khác không. Chúng ta phải học cách chấp nhận, cái gì đó không phải của ta thì có cố gắng cách mấy cũng không thể lấy được. Tôi có vô vàn tật xấu: “bất cẩn, tham vọng, vô tâm và đầy dục vọng”. Song tôi không có một điểm cộng nào để bù cho những tật xấu đó. Nhưng chúng là cuộc sống, là sinh mạng của tôi. Chúng không thể bị đôt đi. Vì dù thay đổi như thế nào, tôi vẫn mãi là tôi.

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

hồi ức...

Một ngày cuối tháng 6. Nóng! Nhưng mà vui! Gặp lại em, tất nhiên là không phải tình cờ. Làm gì có chuyện ngẫu nhiên trùng hợp. Nhìn em cười, vui! Tự nhiên đập em một cái, vui! Nhìn em cười, vui! Tự nhiên tôi cảm thấy yêu em nhiều hơn. Nhưng trong niềm vui đó vẫn chan chứa cái chua xót nhất, có một ai kia! Hình như tôi chưa một lần bày tỏ với em, còn ai kia thì ngược lại. Đôi khi tôi thấy mình không dũng cảm như người đó để giữ lấy người mình yêu thương. Nhưng không, đừng thấy tôi âm thầm mà nghỉ rằng tôi nhận lấy thất bại. Chẳng qua là tôi không muốn tấn công “đồn có chủ”. Vì vậy trước mặt em tôi luôn có một nụ cười chực sẵn trên môi, đôi khi ánh mắt nghiêm nghị một chút cũng chỉ để làm em bật cười. Thật ra đó chỉ là một thủ thuật nhỏ của tôi để làm em vui hay nói trắng ra là tôi muốn che đậy tình cảm của mình. Tôi không muốn yêu một người quen, điều đó làm tôi thấy khó xữ. Thế nên, đã không ít lần tôi cầu mong em không quen tôi. Để khi gặp nhau chúng ta chỉ cần một tiếng “sét” là đủ. Hay là chẳng có gì để mà luyến tiếc nhau. Tôi mong mình quên được em, nhưng em ơi! Tôi quên em một ngày thì ngày hôm sau lại tương tư về em! Quên em một tuần thì tuần tiếp theo lại đau khổ, buồn chán! Buồn lắm! Nhưng biết nói cùng ai? Tôi không muốn ai biết rằng tôi yêu em. Tôi phủ nhận với mọi người. Tôi muốn giữ em trong lòng mãi mãi. Rồi khi em quyết định chọn ai kia ( mà đúng ra là em chỉ có sự lựa chọn đó vì tôi có nói gì với em đâu  ). Nhưng em ơi, ai kia có thực sự trao cho em hạnh phúc hay chỉ là những bước đà cho “tuổi mới lớn”. Và em có khi nào nghĩ rằng, nhận thấy rằng tôi cũng yêu em. Nói thật ra em không hoàn hảo như các thần tượng của tôi, nhưng điều đó lại khiến em trở thành mẫu người con gái lý tưởng của tôi . Tôi thích người có đầy đủ mọi thứ, nhưng cái gì cũng khuyết một chút. Vì tôi muốn che chở cho người mình yêu. Điều đó khiến tôi không muốn một người quá hoàn hảo và hơn mình về mọi mặt. Mà đôi khi tính cách của em là điều khiến tôi rung động. Một cô gái năng động và rất cởi mở. Sống vô tư, đôi khi tôi cũng vô tư như em. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng cả em và tôi đều không còn vô tư như ngày đó nữa. Đã bắt đầu có những suy nghỉ xen lẫn trong em và tôi. Lúc này đây thứ mà tôi có thể tin tưởng chính là khả năng quan sát và tư duy của chính mình. Dĩ nhiên khả năng đó của tôi đã giúp tôi rất nhiều lần, và lần này tôi cũng hy vọng rằng tôi đúng: “em đang cố tìm kiếm cảm giác mới lớn từ ai kia” và chắc ở trường hợp này tôi không phù hợp với em vì suy nghĩ của tôi đã lớn từ rất lâu rồi. Nhưng em ơi, ngày nào đó em đủ lớn để cảm nhận được tình yêu của tôi thì tôi sẽ xuất hiện bên em, chắc chắn, nếu em cần! Vì tôi nghĩ rằng không ai yêu em nhiều như tôi đã và đang yêu em.

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

GET UP

Ngủ dậy, NÓNG! Không khí ngột ngạt. Một buổi chiều bắt đầu với tôi khi tỉnh giấc! Đôi khi ta cảm thấy cuộc đời như vậy: nóng bỏng đầy khao khát. Nhưng sự thật là…trái đất đang nóng lên ^^!
Một, hai, ba chiếc quạt đang thổi tập trung vào tôi. Bên trái, bên phải, và cả trước mặt những cơn gió ào ạt tràn vào tôi, thổi vào tai, vào mắt. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nóng vô cùng. Khó chịu! Nóng từ trong ra ngoài, từ tận sâu thẳm trong con người tôi. Nóng từ bên ngoài vào, cái nóng khó chịu của hè tháng 6. Những giọt mồ hôi rơi, tôi viết. Tôi vẫn viết. Những giọt mồ hôi hoà vào nước mắt, mặn chát. Những giọt nước mắt rơi trong vô thức mà tôi không hề nhận ra. Tôi không thể biết được lý do của điều đó mặc dù cuộc sống đã khiến tôi phải khóc rất nhiều lần. Lần này khác lắm, tôi không hề nhận ra. Có lẽ vì trời quá nóng, hay cũng có thể là một lý do khác. Tôi bắt đầu suy nghĩ, mồ hôi vẫn chảy, ướt đẫm áo mất rồi.
Vụt…tôi chợt nhận ra rằng, tôi đã bỏ lỡ cơ hội để make know one’s feeling với em. Hối tiếc. Có lẽ hối tiếc đã làm nước mắt rơi. Vì khi cơ hội đến, lúc đó tôi chưa nhận ra rằng: “Từ khi nhìn thấy đôi bàn tay em tôi đã muốn cầm chặt nó suốt đời. Và em, em chính là người đầu tiên tôi muốn nhìn thấy sau khi thức dậy và là người tôi muốn hôn trước khi đi ngủ. Rồi chỉ khi em yêu ai nhiều như tôi đã yêu em chắc em sẽ nhận ra rằng. Điều cuối cùng của một tình yêu hay nói cách khác là đích đến cuối cùng của tình yêu là kết hôn”. Có lẽ là như vậy, tôi có thể tự tạo cơ hội cho mình hay là tiếp tục chờ nó đến. Thế nào cũng được! Nhưng lần sau, nếu có cơ hội tôi sẽ nói lời thầm kín ấy!
“Tôi không muốn chia sẽ em với bất kì một ai khác

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

NÓNG

Cơn gió cuốn tung tất cả, một cơn gió chiều mùa hè. Nóng! Buồn! bla bla… Tôi chợt... NHỚ ĐẾN EM. Hình như người ấy đã ra đi, dường như là tôi có cơ hội. PHẢI KHÔNG EM. Nhưng tôi không nắm bắt lấy, tôi dường như không muốn nắm bắt lấy. Người ấy đi rồi. Em cô đơn, tôi cũng cô đơn! Vì sao tôi không muốn nắm lấy cơ hội đó? Vì tôi phải chờ đợi nó quá lâu rồi. Cảm giác chờ đợi thật mỏi mệt. EM biết không? Giờ đây EM cô đơn, và tôi cũng đang mỏi mệt. Tôi không muốn thay vào đó, tôi muốn EM cũng phải trải qua cảm giác như tôi: “chờ đợi mỏi mòn”. Phải! Tôi ích kĩ, nhưng tôi muốn em biết rằng : “nên quý trọng những gì... và nên vứt bỏ những gì”.

Nếu đến với em bây giờ tôi thấy mình như một kẻ cơ hội đáng khinh. Tôi cảm thấy như vậy và tôi không muốn như vậy. Nói cách khác là tôi nghĩ cho bản thân mình. Cuộc sống mà EM, nó không hoàn hảo như EM vẫn nghĩ, hãy sống và tiếp tục mơ mộng, để rồi thực hiện giấc mơ của mình. DON’T LET YOUR DREAM...DIE. Rồi một ngày đẹp trời nào đó. Chúng mình tình cờ gặp nhau. Ta sẽ làm lại từ đầu. EM nhé!

............. hello, i’m Hiếu :d

Tình yêu như cơn gió vô hồn

Mang trái tim đến bên người mơ mộng

Từng tiếng gió khẽ gào vào đôi tai nhỏ:

“Anh yêu em” gọi mãi muôn đời.

Nhưng cuộc đời đâu như ta mơ.

Em chờ ai, mong đợi mỏi mòn.

Đau lòng lắm khi nhìn một ai khác

Nắm tay em dạo khắp phố phường.

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

Buồn lắm

Tình yêu như pha lê, trong veo và đầy ắp tiêng cười, lãng mạn, dễ thương nhưng cũng không ít nước mắt và đau khổ.

Con người ta sinh ra, đầu tiên là biết khóc, biết cười, biết nói, biết đi rồi mới biết yêu. Thế tại sao tình yêu lại khiến cho con người phải khóc, phải cười nhiều đến vậy?

Tôi, em và cả ai đó nữa, ai cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho người kia. Tôi- không phải là một chàng trai lắm tài nhưng lại lắm tật, thế nhưng có ai hiểu được tôi? Với mọi người tôi chỉ là cái bóng của một ai đó.

Tôi hiểu tình cảm của mình dành cho em, nhưng ngoài mặt luôn thừa nhận em và người kia là một cặp. Tôi cũng biết tình cảm của em dành cho ai nhưng không muốn đấu tranh với người đó. Nhìn những nổ lực của người đó từ trước đến nay dành cho những giấc mơ của em mà tôi không dám bước tiếp. Tôi chạy trốn khỏi tình cảm của mình. Nhưng người ấy đi rồi, tôi biết em là người rất đau khổ, làm ra vẻ mạnh mẽ, luôn cười cợt, nhưng ai biết được đằng sau những nụ cười ấy là những giọt nước mắt cay đắng.

Tôi đã có tất cả nhưng cái mà tôi luôn khao khát, chính là tình yêu của em thì lại không có được. Em yêu người ta. Giá như tôi không gặp được em thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều. Em cảm thấy sự khó xữ khi đối diện với tôi, nhưng em có cảm nhận được không.... tôi luôn nổ lực vì em. Tình cảm ấy tôi mãi giữ trong lòng và có con đường nào dẫn đến đau khổ nhanh hơn bằng giam giữ tình yêu thật sự.

3 con người có số phận gắn chặc với nhau, nhưng giữa chúng ta có một bức tường vô hình ngăn cản. Một bức tường như không thể nào phá bỏ, cứ luẩn quẩn bế tắc. Liệu bế tắc ấy có cần phải được giải quyết bằng một sự ra đi. Lẽ nào người ta cứ phải mất đi người mình yêu thương thì mới có thể sống đúng với lòng mình.

Gió...cơn gió cuốn tung tất cả...

Kí ức... tình yêu...cuộc sống tan biến.

Tất cả vỡ tan, chỉ còn lại nước mắt

Đeo mặt nạ... anh vẫn cười

Trong tiếng nhạc... âm thanh gào thét!

Cô ấy không khóc...nhưng chăng cười!

Trên lá cỏ ...gió đưa... nước mắt rơi xuống

Đau khổ...vì mất mác...bi thương...

Nhưng nó không đốn quỵ lòng tin...

Chết...là bắt đầu tất cả, kết thúc là nguồn sống!!

Vì vẫn sống...vẫn còn lòng tin và...hy vọng...

Rồi đau thương chỉ là kí ức... niềm tin, tình yêu dấn bước tương lai

Dù mất đi...nhưng vẫn còn...người nắm tay cô ấy…

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

tearing

Nếu tôi là em
Ừ thì... như bạn đã nói...
Đương nhiên tôi sẽ sống hết và sống thành thực với tất cả những gì tôi có...
Tôi không thích sự gò bó khuôn mẫu... Vì thế tôi sẽ cố gắng bằng hết tất cả những khả năng của mình... Tôi không thích tranh đấu... giống như em, vì tôi yêu sự hoà bình và yên ã... nhưng việc đó không đòng nghĩa với việc tôi sẽ đứng nhìn người khác cướp mất tình yêu của mình... Tôi yêu em và đương nhiên, tôi sẽ "nả pháo" với tất cả những ai dám mon men đến gần em...
Tranh đấu một cách công bằng... Đó là sự chọn lựa của tôi trước cuộc tình khó khăn này... Nhưng... Vì tôi yêu em nêm tôi mới có thể nói như vậy... Vì tôi là tôi, không ai từng sông trong hoàn cảnh của tôi.... Vì vậy chỉ có thể "nếu" thôi, nên mọi việc mới dễ dàng như vậy... "em là em" tôi yêu em, một cô bé dễ thưong, luôn luôn cố gắng, chứ không phải một người bình thường như bao người khác... Và tôi... tôi.... tôi cũng có thể đã "fall in love" mất rồi... Và em... em biết không? Khi nào anh cũng mong em nhìn về phía anh!!! Để anh được bộc lộ tài năng của mình để có cái gì đó cho em tin tưởng vào người đang yêu em, để em phải sững sờ kinh ngạc............ Nhưng khi chuyện đó thành sự thật..... Khi em bắt đầu để ý đến anh...thật kỉ... thật kỉ..... thì anh đã lặng người đi... Không phải vì anh bất ngờ... mà vì nguyên do của cái nhìn đó...một sai lầm... một sai lầm không thể nói được... một sai lầm mà anh tin anh sẽ không bao giờ hối hận. Tại sao... tại vì đó là một sự hi sinh thân mình cho người thân yêu nhất...............Nếu có cơ hội, tôi sẽ đối diện với em............... dứt khoát với người mình yêu........Tôi yêu em, vậy mắc gì tôi phải để cho những chàng trai khác phai nuôi hi vọng vô ích vì tôi mới là kẻ chiến thắng...........dù em có nghỉ như thế nào nhưng... tôi tin tôi vẫn làm đúng.
Vì tôi tin... em xứng đáng được như vậy...........Vì thế .... nếu có cơ hội ......tôi vẫn muốn được tiếp tục hoàn tất những việc còn lại.... vẫn muốn được tiếp tục yêu em.... chỉ một mình em thôi.. ....
1
Một cuộc tình trong mơ tôi vẫn thấy
Một bóng hình em, một nụ cười xinh
Một mái toc, một vầng trăng nơi ấy
Một mái nhà tranh, nơi đó chúng ta ngồi.
Một chuyện tình bắt đầu từ nơi ấy
Một chuyện tình bắt đầu một sự thật
Tôi yêu em, một tình yêu không đáng
Không đáng với em cô gái mà tôi yêu
************
Một lần nhìn em tôi một lần bồi hồi
Mong em một lần, một lần rồi thôi mãi
Chia tay một lần, một lần rồi mãi thôi
Một lần, tôi yêu em một lần thôi nhé!!!
Yêu một lần kỉ niệm đẹp không phai
Chỉ mong em một lần nhìn tôi nhé
Chỉ mong em một lần đáp lại tình tôi.
♠♠¶╣ỉ€ل№1♠♠