Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

ENDING

Cháy! Tôi đã đốt đi những suy nghĩ của mình về em. Nhân tiện đốt luôn tuổi trẻ bồng bột của mình. Đến lúc tôi phải trưởng thành. Không thể quá tự phụ khi mà ta còn sống bám lấy cha mẹ. Bây giờ là lúc mà tôi phải change class. Tôi đã 18 tuổi. Tôi tự chúc mừng khoảnh khắc thành nhân của mình bằng ca khúc never ending dream. Tất nhiên tôi sẽ vẫn mơ, nhưng sẽ không còn mơ về em. Không ai quấn theo khao khát mà suốt đời mình cũng không đạt được cả. Cũng như tôi bây giờ cũng không muốn làm cái bóng của em nữa. Đã đến lúc tôi “đi tìm” một chiếc bóng cho riêng mình. Nhưng cho dù thời gian có quay trở lại, tôi vẫn sẽ yêu em để rồi giờ đây vẫn ngồi trong hối tiếc, ân hận. Nhưng rồi một ngày, một con người mới xuất hiện, khác hẳn. Thì xin em đừng ngạc nhiên. Vì tôi bây giờ không còn là cái bóng của em nữa.
*****************************
Ai cũng như vậy thôi, khi ta tìm kiếm một nữa còn lại thì phải phân vân, đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Đâu phải ai cũng có diễm phúc được vài người để ý mà chọn lựa. Đôi khi chỉ vì một đặc điểm nào đó hơi “xịn” mà ta thích lại đi kèm với bao nhiêu tật xấu. Tuy nhiên, điều cần xem xét trước chính là bản thân chúng ta. Chúng ta liệu có đủ tư cách để phán xét, lọc lựa người khác không. Chúng ta phải học cách chấp nhận, cái gì đó không phải của ta thì có cố gắng cách mấy cũng không thể lấy được. Tôi có vô vàn tật xấu: “bất cẩn, tham vọng, vô tâm và đầy dục vọng”. Song tôi không có một điểm cộng nào để bù cho những tật xấu đó. Nhưng chúng là cuộc sống, là sinh mạng của tôi. Chúng không thể bị đôt đi. Vì dù thay đổi như thế nào, tôi vẫn mãi là tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét