Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Nước mắt, tôi đã khóc thật nhiều, có lẽ tôi là kiểu người nhạy cảm, người ta nói thế, còn tôi, tôi không biết. Có lẽ tôi là như vậy, nhạy cảm. Có lẽ tôi thật sự nhạy cảm khi muốn em thuộc về tôi ngay lần gặp đầu tiên. Nhưng có quá nhiều cản trở để tôi đến với em. GHÉT!!! Tại sao có quá nhiều người muốn quản lí tôi, muốn giáo huấn tôi. Em đâu biết rằng sao bao nhiêu áp lực ấy, tôi lại muốn gặp em. Người ta hỏi tôi, khi gặp em tôi làm cái gì? Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn gặp em, thế thôi. Thường thì tôi thích nhìn em cười. Có lẽ với tôi, cảm giác nhìn em cười là hạnh phúc nhất, em biết không? Nếu một ngày, tôi không nhìn thấy nụ cười em có lẽ tôi sẽ buồn. Cho dù em đang ở bên tôi, thật gần. Nhưng điều đó thật vô nghĩa khi không được thấy em cười. Điều mà tôi dám khẳng định là em cười rất đẹp. Nhưng lúc bình thường thì em cũng bình thường như bao người khác thôi. Nhưng tôi rất quý cái bình thường đó, cái bình thường khi em quan tâm đến tôi, khi tôi buồn. Nhưng em ơi! Em không hiểu rằng thứ tôi thật sự cần không phải là đôi mắt ấy, nụ cười ấy mà là đôi bàn tay em ôm lấy anh. Có lẽ suốt đời này em cũng không nhận ra điều đó. Nhưng anh sẽ mãi chờ……….
Người con gái, tay cầm ô đi ngang qua tôi. Mưa mùa hè cho ta cảm giác thật khó chịu, tôi cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ dưới đất. Nhưng cũng đủ để nhận ra hơi nóng mà cô gái ấy mang đến, nhưng luồng khí lan toả khắp cơ thể. Tôi nhìn Jim, bật cười! Thằng bạn có lẽ cũng hiểu tôi, hay đơn giản là lúc này có cũng như tôi, nóng lắm! Luồng khí nóng bất chợt ấy làm tôi quên đi cái lí do ngốc xít để hai thằng ngồi đây là THẤT TÌNH! Hài thật, có lẽ thất tình nhưng không rõ vì sao? Vì tôi muốn ra đi hay vì cô ấy muốn ở lại? Còn theo thằng bạn thì là vì tôi muốn ở lại còn cô ấy muốn ra đi! Kiểu trả lời của nó làm tôi phát ngán, nhưng bây giờ chỉ có nó mới dám ngồi với tôi. Hài thật!
Có lẽ nó đúng, bây giờ ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, vậy mà tôi lại muốn cô ấy chờ thì thật là ích kĩ. Có lẽ tôi nên để cho cô ấy tiếp tục hành trình đi tìm một nữa còn lại của mình. Vì trong tình yêu không có chổ cho hai chữ ích kĩ tồn tạ. Nhưng tại sao chứ, tôi yêu cô ấy và muốn cô ấy ở mãi bên mình thì có gì là sai? Vấn đề là tôi không thể ở bên cô ấy, ít ra là cho đến lúc này. Tôi muốn tìm một con đường cho riêng mình, dù biết con đường đó không đẹp như mơ. Thế nên tôi không muốn cô ấy phải chịu những cái mà tui sắp phải chịu đựng. Để rồi giờ đây, tôi với thằng bạn, bơ vơ nhìn về phía trời xa, về phía thấp thoáng bóng cây dù.