Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Nước mắt, tôi đã khóc thật nhiều, có lẽ tôi là kiểu người nhạy cảm, người ta nói thế, còn tôi, tôi không biết. Có lẽ tôi là như vậy, nhạy cảm. Có lẽ tôi thật sự nhạy cảm khi muốn em thuộc về tôi ngay lần gặp đầu tiên. Nhưng có quá nhiều cản trở để tôi đến với em. GHÉT!!! Tại sao có quá nhiều người muốn quản lí tôi, muốn giáo huấn tôi. Em đâu biết rằng sao bao nhiêu áp lực ấy, tôi lại muốn gặp em. Người ta hỏi tôi, khi gặp em tôi làm cái gì? Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn gặp em, thế thôi. Thường thì tôi thích nhìn em cười. Có lẽ với tôi, cảm giác nhìn em cười là hạnh phúc nhất, em biết không? Nếu một ngày, tôi không nhìn thấy nụ cười em có lẽ tôi sẽ buồn. Cho dù em đang ở bên tôi, thật gần. Nhưng điều đó thật vô nghĩa khi không được thấy em cười. Điều mà tôi dám khẳng định là em cười rất đẹp. Nhưng lúc bình thường thì em cũng bình thường như bao người khác thôi. Nhưng tôi rất quý cái bình thường đó, cái bình thường khi em quan tâm đến tôi, khi tôi buồn. Nhưng em ơi! Em không hiểu rằng thứ tôi thật sự cần không phải là đôi mắt ấy, nụ cười ấy mà là đôi bàn tay em ôm lấy anh. Có lẽ suốt đời này em cũng không nhận ra điều đó. Nhưng anh sẽ mãi chờ……….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét